Ôn Văn nhìn thấy Ngô Vọng thì ánh mắt lập tức sáng lên, nghĩ tới những thứ tốt trong tay Ngô Vọng thì Ôn Văn liền cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa nóng hổi, người cá đều ở trung tâm thành phố, hẳn là không thể tới được.

Sau khi nuốt nước miếng xong, Ôn Văn lập tức bắt đầu nghĩ ra một chủ ý xấu.

Hiện giờ nhóm siêu thợ săn khác cũng đang chạy tới đây, đám quái vật nhỏ ở bên này sẽ nhanh chóng bị dọn sạch, có điều có một người Ôn Văn không muốn hắn qua đây vào lúc này.

Vì thế Ôn Văn lén gửi tin cho Sở Vĩ: "Trước tiên ông khoan xuất hiện ở chỗ bãi đậu xe nhá, bao giờ tôi gửi tín hiệu thì ông hãy qua, mặt khác, chốc nữa có lẽ tôi sẽ ra tay với ông, ta lấy được thứ tốt thì hai ta sẽ chia đôi!"

Sở Vĩ không rõ Ôn Văn muốn làm gì, nhưng hắn vẫn lập tức đáp ứng, có thể có thứ tốt thì ngại gì không chịu.

Chỉ thấy vài phút sau, mười mấy siêu thợ săn bị thương, ngoại trừ Sở Vĩ thì tất cả đều đã có mặt, bắt đầu xử lý đám quái vật này, gần như ngay lập tức sẽ khống chế được cục diện.

Mà lúc giết quái vật, trông Ôn Văn có vẻ ngày càng dữ tợn hơn, đương nhiên phần dữ tợn này là anh giả vờ...

Ôn Văn nhớ tới cảm giác lúc mình mất khống chế, và lần đầu tiên thức tỉnh năng lực, để chính mình trông giống như sắp mất đi lý trí.

Sau đó Ôn Văn nhìn chằm chằm Ngô Vọng, trong mắt lóe ra tia sáng điên cuồng và căm thù!

Kích Lưu Thức phát động, kiếm quang sắc bén bức lui tất cả đám quái vật trên lối đi, trên người Ôn Văn mang theo một luồng cuồng khí mơ hồ, hung ác ngất trời một lần nữa xuất hiện trước mặt Ngô Vọng!

"Lâu rồi không gặp, rốt cuộc tao cũng tìm được mày!"

Ôn Văn nghiến răng nghiến lợi nói với Ngô Vọng, vẻ mặt của anh hiện giờ có thể dọa đám con nít khóc đêm phải im bặt...

Nhìn thấy Ôn Văn, khóe mắt Ngô Vọng không ngừng co rúm, thế mà lại thật sự là Ôn Văn.

Thực lực của tên này cưỡi tên lửa à, lúc đầu mới gặp chỉ là cấp Tai Hại, hiện giờ đã là cấp Tai Nạn trung tự rồi, mà hắn thì vì bị đám tộc người cá kia đuổi mắt mà thực lực bị tổn hại nặng nề.

Sao ngay lúc mấu chốt thì tên này lại tìm tới cửa chứ.

Ngô Vọng vẫn còn nhớ lúc ở thành phố Phù Dung Hà, một phân thân của mình đã bị Ôn Văn giết, hắn nổi lên hứng thú nên đã dùng bản thể tự mình quan sát Ôn Văn.

Kết quả sau khi chơi trò chơi xong, hắn suýt chút nữa đã bị Ôn Văn giết chết!

Bây giờ đối với Ôn Văn, Ngô Vọng đã gắn lên một cái nhãn dán quan trọng, phía sau lưng tên này có cường giả cấp Tai Biến, không thể trêu chọc.

Ngô Vọng đang trong tình cảnh bị thuộc hạ của cường giả cấp Tai Biến truy đuổi, không muốn chọc thêm thị phi mới, vì thế hắn không nói lời nào, trực tiếp chuẩn bị chuồn đi.

Không thể trêu vào, hắn trốn còn không được sao?

Tiếp tục ở nơi này triệu hồi quái vật đã không còn ý nghĩa nữa, tất cả đều là một lũ rác rưởi yếu đuối, cho dù hắn triệu hồi tới nhiều hơn nữa thì cũng không có ý nghĩa.

Ôn Văn nhíu mày, anh không thể để tên này trốn thoát, vì thế anh nói: "Đừng đi, tao tới tìm mày chơi trò chơi mà!"

"Chơi trò chơi...."

Ngô Vọng không có ý đáp ứng, nhưng cũng ngừng bước chân đang chạy đi, nói: "Trải nghiệm chơi game với mày lần trước không tốt đẹp chút nào, vì thế tao không muốn chơi với mày."

Ôn Văn hổn hển đứng dậy, nghĩ tới cảm giác giết chóc khi thức tỉnh năng lực ngày đó, lộ ra nụ cười cực kỳ điên cuồng và dữ tợn với Ngô Vọng.

"Không muốn chơi thì khó đấy, trước kia tao chịu thiệt trong tay mày, bị tổn hại, bị bất lợi, tao muốn trả thù!"

Ngô Vọng câm nín, lần chơi trước tên này bị thiệt cái quái gì chứ?

Người chịu thiệt rõ ràng là hắn có được không, cái tên khốn kiếp không biết xấu hổ!

Ôn Văn cố gắng trừng to mắt nói: "Mày không muốn chơi đơn giản là vì mày không dám, hoặc là vì tiền cược không đủ, được rồi, vậy chỉ cần mày thắng tao một ván, tao sẽ nã một phát súng vào đồng bạn của tao, thế nào?"

Thân là Kẻ Cuồng Trò Chơi, Ngô Vọng đương nhiên sẽ không thừa nhận mình không dám chơi, chỉ giễu cợt cười nói: "Mày tưởng tao ngu à, một phát súng thì có thể làm siêu thợ săn bị tổn thương gì chứ?"

"Mày không tin à?" Ôn Văn giống như phát điên mà giày xéo mặt đất: "Tao có thể đảm bảo tao nhất định sẽ bắn vào đầu bọn họ!"

Ngô Vọng có chút động tâm, có điều rất nhanh đã tiếp tục từ chối nói: "Mày tùy tiện bắn bể đầu một đứa vớ vẫn nào đấy coi như hoàn thành trừng phạt thì tao phải chịu thiệt rồi!"

Ôn Văn tức tới xoay mòng mòng, giống như mất lý trí, phẫn nộ nói: "Chỉ cần mày thắng tao, tao sẽ bắn bể đầu một siêu thợ săn!"

Ngô Vọng cẩn thận nhìn nhóm siêu thợ săn đang tàn sát đám quái vật, không phát hiện siêu thợ săn nào mọc ra nhiều cái đầu, cũng không phát hiện có người nào bị bắn bể đầu thì không chết.

Ngô Vọng cũng không từ chối nữa mà lộ ra vẻ mặt vui sướng, nói với Ôn Văn: "Trước đó tao quả nhiên đã không nhìn lầm mày, mày cũng thuộc về một loại người giống như tao, đều là kẻ điên triệt để!"

"Tốt lắm, tao đáp ứng trò chơi này!"

Ôn Văn hừ lạnh một tiếng: "Muốn tao bắn bể đầu một siêu thợ săn thì mày cũng phải bỏ ra cái giá xứng đáng một chút."

"Vậy mày muốn cái gì?" Ngô Vọng cảnh giác hỏi, hắn sợ Ôn Văn sẽ chơi trò thiêu thân gì đó.

"Để tao bắn bể đầu mày!" Ôn Văn liếm liếm môi, móc ra Chước Hổ, nóng lòng muốn thử.

"..."

Ngô Vọng cào cào tóc phát điên nói: "Sao mày thua thì mày bắn người khác mà tao thua thì mày lại bắn tao chứ, này không công bằng với tao!"

Ôn Văn làm bộ như suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Một phát bắn bể đầu mày là quá lợi cho mày rồi, như vầy đi, nếu mày thua thì mày phải chung cho tao một vật thu nhận có thể sử dụng, thứ gì cũng được, không quan trọng, tao chỉ muốn thắng!"

"Tốt lắm, một lời đã định!"

Khóe miệng Ngô Vọng nhếch lên, vật thu nhận thì hắn có rất nhiều, một vật thu nhận có thể sử dụng đổi lấy sinh mệnh của một siêu thợ săn, vụ làm ăn này quả thực hời tới không thể hời hơn được nữa.

Trong năng lực trò chơi của hắn, trò chơi chắc chắn sẽ rất công bằng, chỉ cần hắn thắng thì Ôn Văn nhất định phải thực hiện trừng phạt, vì thế Ngô Vọng không sợ Ôn Văn giở trò bịp bợm.

Chỉ cần trò chơi bắt đầu, ở dưới quy tắc của trò chơi, muốn sử dụng thủ đoạn nhỏ căn bản không có ý nghĩa.

Đợi đến khi Ôn Văn thật sự giết chết siêu thợ săn thì cho dù Ngô Vọng không triệu hồi được quái vật mạnh mẽ thì cũng coi như đã đạt được mục đích của mình.

Huống chi một khi Ôn Văn làm như vậy, danh tiếng của hắn ở Hiệp Hội Thợ Săn sẽ hỏng mất, khẳng định sẽ bị Hiệp Hội Thợ Săn truy sát.

Xét theo một loại ý nghĩa nào đó mà nói, Ngô Vọng có thể coi như đã báo được mối thù bị Ôn Văn tập kích lần trước.

Thấy Ngô Vọng đáp ứng, Ôn Văn lộ ra ý cười, liền lấy ra một pho tượng vũ nữ bằng đồng, truyền chút siêu năng lực vào thì nó liền hóa thành bức tượng cao hai mét.

"Pho tượng vũ nữ này sẽ tùy ý sắp xếp một trò chơi nhỏ, chúng ta dùng nó để định thắng thua!"

Pho tượng này là Ôn Văn lấy được trong lần đầu tiên gặp Sở Vĩ, hộp trò chơi đã báo hỏng, hoàn toàn không dùng được nữa, có điều pho tượng vũ nữ này thì có thể đơn độc lấy ra, chơi một ít trò chơi nhỏ không có quy tắc thưởng phạt.

Ngô Vọng từ trên xuống dưới từ trước ra sau cẩn thận kiểm tra pho tượng một lần, xác định Ôn Văn không giở trò gian lận trên pho tượng này, sau đó bắt đầu dùng năng lực trò chơi của mình để làm chứng.

Một cái cân nhỏ xuất hiện, Ngô Vọng thiết lập quy tắc trò chơi và cơ chế thưởng phạt xong, sau đó trịnh trọng hỏi Ôn Văn: "Mày có đồng ý dựa theo quy tắc này để tiến hành trò chơi hay không?"

Ôn Văn cười hè hè nói: "Đương nhiên rồi, tao đồng ý!"

0.11090 sec| 2412.789 kb